Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, Jack và K-ICM bất ngờ hỏi người viết: “Ủa xong rồi hả?”. Lúc ấy, cuộc trò chuyện đã riễn ra liên tục không nghỉ trong 45 phút, dù hai người mặt mũi đang rất phờ phạc cứ như đã lâu không ngủ. Đấy là lúc người viết nhận ra Jack và K-ICM cũng mong muốn có một cơ hội để giãi bày tất cả những nỗi lòng của mình sau chưa đầy nửa năm sóng gió.
Phải, chỉ nửa năm, đôi bạn cùng tiến này đã kịp làm náo loạn showbiz với bộ ba “Hồng nhan – bạc phận – sóng gió”. View lên đếm không kịp, thời tới không cản nổi, tốc độ ra sản phẩm của họ khiến tất cả ngỡ ngàng. Từ Bến Tre, chàng trai có gương mặt rặt quê tên Jack đã trở thành một trong những ngôi sao nổi nhất làng giải trí Việt Nam. Và chàng trai ấy, thật đáng nể, cũng mới có 20 tuổi. Hãy cùng nghe hoài bão của họ thông qua cuộc trò chuyện thân tình này.
K-ICM: Tụi em liên lạc với nhau lần đầu là bởi bài “Hồng nhan”. Lúc Jack vừa ra bài này thì em inbox cho Jack trên Facebook để xin vocal về remix lại, lúc ấy vẫn chưa nghĩ chuyện hợp tác gì đâu. Jack nhận được tin nhắn thì reply lại ngay: “OK, tôi sẽ gửi cho ông”. Nhận được vocal rồi thì em bắt tay mix liền. Khi tải bản remix lên thì mọi người thích lắm, nhiều người mới bảo: “Hai bạn này mà kết hợp được với nhau thì hay nhỉ”.
JACK: Lúc đó em chưa biết K-ICM là ai cả, nhưng em cũng siêng check tin nhắn chờ (message request), vì nhiều người inbox xin vocal lắm anh, cả những bạn mới lẫn những bạn cũng hoạt động nghệ thuật được lâu lâu rồi. Có người xin vocal thì mình cũng khoái chứ, vì chứng tỏ mình cũng được để ý chứ bộ. Nên ai xin em cũng cho hết, em vô tư lắm, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ bán vocal ấy lấy tiền (dù cho cũng có nhiều người… xúi).
K-ICM: Sau đó, nhân một dịp về quê (quê của K-ICM ở Sóc Trăng – PV), em mới nghĩ: sao không sẵn tiện gặp Jack thử xem sao. Em mới rủ rê, Jack đồng ý sẽ từ Bến Tre qua Sóc Trăng gặp em. Lúc đó em cũng tự hỏi Jack ngoài đời như thế nào. Em nghĩ: bạn này có bài hit rồi, hình ảnh trên mạng cũng ảo diệu, ngoài đời chắc đẹp trai xịn sò lắm đây.
Hẹn nhau ở một quán nước, em chạy ngang qua một lần và thấy cái ông nào đó cù lần ghê lắm, thầm nghĩ: ủa phải Jack không ta? Em đánh xe quay lại một vòng, nhìn kỹ và nghĩ chắc không phải đâu. Em mới dừng xe lại, bốc máy ra gọi, hỏi ủa phải bạn đang ngồi ở cái bàn đó, mặc cái đó phải không? Jack bảo đúng rồi. Em mới xuống xe bước lại gần. Nhìn cái là hết hồn liền, vì Jack mặc áo trắng quần âu, chỉ cần đeo thêm cái cặp là y như học sinh cấp 3 đang đi học, không giống chút gì với mình suy nghĩ hết.
Hai anh em gặp nhau thì nói chuyện rôm rả lắm.
JACK: Đúng rồi, rôm rả lắm. Ổng nói từ đầu buổi đến cuối buổi, còn em lâu lâu chỉ cười một cái xong… nghe tiếp.
K-ICM: Vì tính Jack vốn rất là ít nói rồi. Mà lúc đó mới gặp, em đóng vai giống như đàn anh vậy đó, chứ đã bạn bè như bây giờ đâu. Nói chuyện trên trời dưới biển một hồi rồi chủ đề cũng chuyển sang âm nhạc. Lúc này Jack bỗng dưng sống động hẳn lên. Jack mới bảo hên quá tui đang có một cái demo. Em mới bảo hên quá tui có… cây đàn. Thế là em chạy ra xe xách cây đàn vô. Giữa cái quán cà phê ở ngoài đường, đủ thứ âm thanh và có cả loa phường, tụi em đứa đàn đứa hát say xưa vậy đó, cứ như xung quanh không có ai cả. Mặc kệ cả người lẫn… muỗi, bởi vì tụi em đã tìm thấy ngôn ngữ để Jack thật sự “nói chuyện” rồi. Cái demo ấy sau này sẽ trở thành bài “Bạc phận”.
JACK: Lúc K-ICM xin vocal thì em có vào tường Facebook của ổng ngó qua. Em sảng hồn, sao mà followers nhiều thế. Lúc ấy em mới có tầm bốn chục ngàn thôi, và thấy vậy là đã đông lắm rồi. Vậy mà ông nội này tới gần bảy trăm ngàn, dã man! Em thấy trên góc có chữ “K-ICM” nên em lên Google với Youtube “sợt” (search) liền. Rồi em nghe mấy bài của ổng sáng tác, và biết thì ra ông này cũng… nổi dữ ta. Nên em nhận lời gặp. Ấn tượng ban đầu là ông này ăn mặc sành điệu quá ta. Em hỏi thăm sức khỏe rồi hỏi coi phải ông là cái người bữa giờ nói chuyện qua mạng không. Khi biết đúng là “ổng” rồi thì em im, để cho “ổng” nói luôn. Vì đúng thật là em rất ít nói.
K-ICM: Chơi thử cái demo xong thì em mới mở lời là bài này mình làm với nhau đi. Em còn bảo là Jack thôi lên xe đi tui chở về Sài Gòn luôn. Nhưng Jack không chịu.
JACK: Lúc đó tui sợ ông chở tui đi bán thận.
K-ICM: Haha. Jack mới bảo thôi chưa được, phải về Bến Tre lấy đồ cho nó ra dáng đi làm xa, với lại phải chào mẹ một tiếng chớ.
JACK: Lúc đó em đi luôn chắc mẹ em xỉu quá.
K-ICM: Nên em về Sài Gòn trước, vài ngày sau thì Jack lên. Jack lên thì ở chung nhà với em luôn. Và từ đó hai thằng lao đầu vô công việc cho đến tận bây giờ.
JACK: Hai đứa lúc đó ham làm kinh khủng, chỉ muốn được làm nhạc và cho ra sản phẩm thôi. Không muốn nghĩ gì đến thế giới xung quanh, chả màng tới ăn uống. Và tụi em chỉ mất bốn ngày để hoàn thành bài “Bạc phận”. Nếu nghe bốn ngày thì nghĩ là nhanh, nhưng hãy tưởng tượng bốn ngày đó trong đầu tụi em không có bất kỳ một suy nghĩ nào khác ngoài âm nhạc.
JACK: Ba mẹ cũng… không nói gì. Vì em lớn rồi mà.
JACK: Thì em 20 tuổi, với em vậy là lớn rồi. Nhưng trong mắt ba mẹ mình thì tất nhiên lúc nào mình cũng nhỏ hết. Mẹ em lúc nào cũng lo cho em, nhưng được cái mẹ không ràng buộc con cái phải sống theo mình. Con thích làm gì thì ủng hộ nó hết mức có thể. Nên em xin mẹ cho lên Sài Gòn hợp tác với một người bạn mới quen, vài bữa con về, thì mẹ cũng soạn đồ cho em đi.
JACK: Dạ đâu có. Em đi rồi xong việc em lại về. Em cứ đi đi về về, em thấy mình rất là thoải mái, mấy tháng qua cũng không có gò bó gì.
JACK: Dạ. Năm tháng.
K-ICM: Em hoạt động nghệ thuật cũng lâu, nên những cuộc công kích em cũng ít nhiều trải qua. Em hiểu rất rõ với những làn sóng chỉ trích, miệt thị kia có thế khiến một người yếu tâm lý ngã gục, không còn tâm sức lẫn cảm hứng nào để làm việc nữa. Trên tư cách một người bạn, cũng là một người anh đi trước, em kiên quyết không để những làn sóng tiêu cực kia chạm được vào Jack. Em nói với Jack là tuyệt đối không dùng mạng xã hội, thậm chí không được cầm đến điện thoại luôn. Giống như là em đã dựng một bức tường xung quanh Jack vậy đó. Nên dù cho bão đang ở sát bên ngoài bức tường, Jack vẫn hàng ngày làm việc sinh hoạt bình thường, vì ngỡ mọi thứ vẫn đang bình yên.
K-ICM: Bọn em biết mình khác mọi người mà, và bọn em cũng cảm thấy chuyện ấy là bình thường. Ừ thì gu mình mặn hơn người ta một chút. Người ta thích đi chơi còn mình thì thích đi làm. Những thanh niên khác khám phá bản thân thông qua đi phượt, đi quẩy, đi giao tiếp xã hội, còn tụi em lại khám phá mình thông qua âm nhạc. Bởi vì khi đó tụi em mới được là chính mình. Tụi em thích trải nghiệm cái cảm giác ở trong phòng, xung quanh chỉ có sự cô đơn. Tụi em không cô độc, tụi em có ba mẹ và người thân, ở đây em muốn nói tới một sự cô đơn chủ động, khi tụi em nhìn vào nội tâm của chính mình, sự cô đơn giúp tụi em đào thật sâu những ý tưởng, những chất liệu mà nếu như có thêm những hoạt động khác, sự phân tán tư tưởng có thể khiến tụi em không thể làm được.
JACK: Mọi người có lẽ thấy nhạc của em mang âm hưởng bolero. Nhưng sự thật là em viết nhạc theo đúng cảm xúc của em vào thời điểm đó. Âm nhạc nó phản ánh chính xác con người và tâm tư của em. Có sao viết vậy. Khi bước vào phòng thu thì em cũng viết thế nào hát thế đó. Chưa bao giờ em suy nghĩ là với cái câu đó mình phải ráng hát cho nó khác đi hay thế nào cả. Nhạc của em chính là bản năng. Em đâu có học hành bài bản ghê gớm gì đâu mà phải cố gồng để không còn là mình nữa. Có thể khi nghe, anh sẽ thấy ồ bài này chất nhạc của nó giống bolero quá. Chính em khi nghe nhạc của mình em cũng… thấy vậy. Nhưng khi viết, nhạc nó ra rất tự nhiên, chứ bây giờ anh bảo em viết một bài bolero có khi em cũng không viết được.
JACK: Thực ra ấn tượng sâu đậm nhất của em là cải lương. Ở dưới quê em, thường thứ Bảy các chú, các dì bạn của mẹ hay tụ họp lại và cùng ca cải lương. Em lớn lên cùng những giai điệu gần gũi ấy, và em thích hồi nào cũng không biết nữa. Nhiều khi đến khúc đó, người lớn chưa hát em đã đoán được những chữ tiếp theo là gì. Nhưng em không hát được cải lương. Em chỉ nghe và thích vậy thôi, đặc biệt là những bài hát đánh trận. Các cô các chú la trên micro, thoắt một cái đã biến thành tướng quân, nữ tướng, hoàng hậu.
JACK: Từ rất sớm anh à. Ngay từ khi còn nhỏ là em đã xin mẹ cho đi hát rồi. Hồi ấy trong trường hay có mấy chương trình văn nghệ, em lúc nào cũng xung phong hết. Em không bị sợ sân khấu. Đứng trước bao nhiêu người em cũng không thấy run, cứ nhạc lên là em quên hết. Nhưng ngoài đời em lại rất sợ đám đông. Hồi nhỏ mà thấy nhà có khách đông đông là em lủi vô phòng hoặc trốn đi đâu đó chơi một mình. Lũ trẻ ở quê hay rủ nhau đi chơi chung cho vui, nhưng em cũng chả đánh bạn với mấy đứa trong xóm luôn. Em cứ thích một mình vậy đó, cứ như tự kỷ vậy. Vậy mà lên sân khấu, em như trở thành con người khác. Hay khi ở trên đó, em mới là chính mình nhỉ. Cứ ở đâu có văn nghệ là em sà tới, hát một bài xong còn xin hát thêm bài nữa. Người lớn không cho hát là em giãy nảy lên, phải cho em tham gia, múa thôi cũng được.
JACK: Đúng rồi. Những nốt nhạc đầu tiên của em đến từ phim hoạt hình. Em nhớ hình như lúc đó mới học lớp 6 thôi. Cái phim gì mà bút chì biến thành người ấy. Đầu phim với cuối phim có nhạc, em hay viết lại mấy cái note xuống tập rồi hát nghêu ngao cho bà ngoại nghe. Rồi sau đó, nhạc nó cứ nhảy ra trong đầu vậy đó, em cứ viết xuống, rồi lại nghêu ngao hát. Em chưa từng nghĩ khi lớn lên mình sẽ làm ca sĩ nổi tiếng hay hoạt động nghệ thuật gì đâu.
Ba năm trước, khi học cấp 3, em bắt đầu nghe rap. Thấy bạn nhảy hip-hop rồi đọc đọc em cũng mê rồi tập tành viết luôn. Âm nhạc với em là bản năng, chứ cũng chẳng có học hành gì chính quy cả.
JACK: Từ lúc mà em nhận ra mình cũng được nhiều người biết tới, trong một cộng đồng nhất định, trước đây là rap. Sau bài “Bạc phận”, em thấy ồ, hóa ra nhạc mình cũng… hơi hơi nhiều người nghe ta. Vậy thì mình phải ý thức hơn một chút xíu, mình cần phải biết mình cần phải làm gì, nên làm gì, chỉn chu một chút để người ta không khó chịu khi tiếp xúc với mình. Em không nghĩ mình là người của công chúng đâu, em chỉ nghĩ mình là một người làm nhạc và nhạc mình may mắn được nhiều thích, thế thôi.
JACK: Trước Khánh thì em chỉ có duy nhất một người bạn: mẹ em. Đến cả ba mà em cũng ít nói chuyện. Vì ba là con trai mà, hai người con trai khác tuổi nói chuyện một hồi thấy mắc cỡ lắm, không nói được lâu. Và ngay cả với mẹ thì em cũng chỉ nói chuyện nhiều hơn những người khác thôi, chứ cũng không phải mang hết tâm sự ra nói với mẹ. Em không phải là người thích chia sẻ và giỏi chia sẻ cảm xúc của mình. Từ khi gặp Khánh thì em bắt đầu nói chuyện, chia sẻ nhiều hơn. Vì Khánh cũng chia sẻ với em nhiều chuyện, mình tôn trọng bạn mình thì mình phải… chia sẻ lại. Với lại em với Khánh rất hợp, từ cách ăn uống, đi đứng, làm việc cho đến tính cách. Chỉ có cái là Khánh nói nhiều hơn em một tí thôi.
JACK: Không anh ơi. Khi người ta nói câu đó là người ta… có nghe nhạc của mình mà. Vậy thì mình phải vui chứ. Với lại em là người hài lòng với những thứ mình có, không bao giờ đòi hỏi quá nhiều. Ông Trời cho sao thì mình xin nhận vậy, chứ đâu có dám xin hơn. Ba mẹ đẻ mình ra thế nào thì cứ như thế mà mình sống. Vậy thì cái giọng mình nó như vậy, nếu như có ai thấy giống Phan Mạnh Quỳnh hay Đen Vâu thì mình cũng chịu, chứ mình đâu có thể đổi cái giọng cho nó khác đi được. Vì nếu cố bắt chước một ai đó hay cố khác một ai đó thì cũng đâu còn là chính mình nữa. Nên trước những lời khen/chê nhận xét, em nghe hết. Cái gì trong mức độ mà mình có thể sửa được thì mình sửa. Còn không thì vẫn cứ theo tự nhiên mà làm thôi.
K-ICM: Có hai lý do. Thứ nhất: bọn em muốn ra vì cảm xúc của tụi em đã đủ để ra sản phẩm rồi. Tụi em muốn mọi người biết cảm xúc của hai anh em vào lúc đó. Thứ hai: Jack mới debut mà. Em muốn đẩy hình ảnh liên tục để khán giả nhớ gương mặt của Jack và giọng hát của Jack. Nếu như từ “Hồng nhan”, bọn em im lặng đến bốn, năm tháng sau mới ra sản phẩm tiếp theo thì hai đứa rất dễ thất bại. Có được một bài hit là may mắn, nhưng mình cần phải duy trì sức hút từ bài hit đó. Sau năm tháng thì công chúng có khi đã quên Jack mất rồi, quên mất sự tồn tại của bài “Hồng nhan” luôn vì thị trường bây giờ có quá nhiều sự lựa chọn mà. Chính em đã từng trải qua cái cảm giác bị lãng quên ấy mà, nên em không muốn Jack cũng rơi vào tình huống đó. Vì sao em để Jack đóng chính trong MV “Bạc phận”? Vì người ta chưa thấy rõ gương mặt của Jack trong bài “Hồng nhan”, và em muốn Jack phải hiện diện xuyên suốt trong “Bạc phận”. Có thể mình diễn chưa hay như các anh chị diễn viên chuyên nghiệp, nhưng khán giả sẽ nhớ khuôn mặt của mình.
Nên vừa xong “Bạc phận”, em ra ngay “Sao em vô tình”, một bài ballad nhẹ nhàng, một màu sắc mới so với “Hồng nhan” và “Bạc phận”, để pha loãng ra và tạo đà cho “Sóng gió”. Chứ nếu sau “Bạc phận” mà “Sóng gió” ra ngay có khi tụi em cũng sẽ thất bại vì ba bài hoàn toàn giống nhau. Khi bọn em ra “Sao em vô tình” thì nhiều anh chị lớn cũng có hỏi là sao lại ra một bài bài ballad vào lúc này. Nhưng tụi em tự tin là mình làm đúng. Và kết quả sau đó cho thấy “Sóng gió” là sản phẩm thành công nhất trong bộ ba.
K-ICM: Dạ đúng rồi. Và “Em gì ơi” sẽ là khởi đầu cho một dự án mới.
K-ICM: Tụi em cũng đã trao đổi với nhau nhiều rồi. Việc định hình phong cách là tốt, nhưng đi kèm với đó là nguy cơ gây ra sự nhàm chán. Bộ ba “Sóng gió” mọi người đã quen với hình ảnh Jack là một anh chàng miền Tây chân chất rồi. Chả lẽ cứ ép họ phải nhìn mãi hình ảnh đó sao. Nên bọn em muốn có một sự thay đổi. Khi casting vai nữ, ban đầu tụi em cũng muốn chọn một bạn tóc đen dài đúng chuẩn con gái Việt Nam, nhưng rốt cục quyết định làm một cuộc thay đổi lớn: từ vai nữ, trang phục và cả địa điểm quay MV. Chỉ duy nhất một thứ không thay đổi: giọng ca của Jack.
K-ICM: Em thấy rượu thật ra cũng mới đấy chứ. Vì cách phối của em mới, chất liệu trong nhạc của Jack cũng đã khác. Không còn dòng sông, bến nước, con đò, những cơn thất tình triền miên mà đã là những lời ca vui tươi, hạnh phúc, yêu đời.
JACK: Em từ xưa đến giờ luôn đặt cảm xúc lên trên hết. Mình thích bài hát đó mình mới viết được chứ. Hai anh em luôn thống nhất hướng đi khi khởi đầu một dự án nào đó. Sự thay đổi nếu có cũng là một sự thay đổi mà em cảm thấy thoải mái. Mình dám nghĩ nên mới dám làm. “Em gì ơi” thật ra cũng phản ánh tâm sự vui vẻ của em lúc này. Vì lúc này em vui thật. Em được làm điều mình thích, em có khán giả, em có một người bạn hiểu mình. Chứ nếu em đang buồn, thì không cách gì em viết hay hát một bài vui nổi đâu. Và vì đã viết bài vui, thì em phải rút bớt từ Hán – Việt ra cho nó có cảm giác hiện đại.
JACK: Đấy là sự thật. Em không cố tình ngồi nghĩ xem ở chỗ này mình phải mang từ Hán Việt nào vào cho bài hát nó sang lên. Cái chữ ấy nó nảy ra trong đầu em thật, và khi nó nảy ra, em để nó vào bài hát, chứ em cũng không tra từ điển để tìm nó hay hiểu đích xác nghĩa của nó là gì. Giống như khi em đặt từ “Thủy hử” vào câu hát “hóa kiếp thân trai như Thủy Hử”. Em chưa đọc tiểu thuyết “Thủy Hử”, nhưng em đã nghe loáng thoáng nó khi em còn nhỏ. Và em đã cân nhắc về việc đặt nó vào vị trí ấy trong bài hát.
JACK: Em… cũng không biết nữa. Nó đã ở đâu đó trong tiềm thức của em. Có thể em nghe người lớn nói chuyện với nhau, hoặc nó có trong những bài cải lương tuồng cổ mà em đã say mê? Và rồi khi viết, đột nhiên nó trở lại trong đầu em. Nhưng em biết mình sẽ phải đọc sách nhiều hơn rồi, vì em sẽ cần bổ sung thêm từ mới cho mình. Em đã chất cả đống sách ở nhà, có thời gian em sẽ đọc ngay. Cũng là để mình đỡ phải nhìn vào màn hình máy tính và tivi quá nhiều nữa.
JACK: Tới tuổi này thì tất nhiên em cũng đã từng yêu rồi. Mà đã yêu thì phải thất tình chứ. Nhưng đến mức độ như trong bài hát của em thì chắc em chưa trải qua đâu. Bài hát nó không chỉ là chuyện của em mà còn là chuyện của bạn em, của những cảm xúc khi xem phim nữa. Chứ nếu như tự mình trải qua cảm giác mất mát như trong mấy bài hát chắc em… nhảy sông quá.
K-ICM: Em nghĩ ước mơ của chúng ta luôn thay đổi. Ngày xưa khi chưa đi đánh đàn thì em có một ước mơ giản dị lắm: được đi đánh đàn đám cưới cho người ta. Mấy tháng sau em đã đạt được ước mơ này, không lẽ… nghỉ mơ hay sao? Em mới đặt ra một ước mơ mới: trở thành một người làm nhạc, một producer sản xuất âm nhạc. Rồi chỉ vài năm sau em cũng đạt được. Em lại đặt ra một ước mơ lớn tiếp theo: đó là mang nhạc cụ dân tộc Việt Nam vào nhạc mình và mang nhạc mình ra thế giới. Em muốn cho bạn bè thế giới nghe những bài hát thời thượng nhưng vẫn ngập tràn thanh âm của dân tộc.
JACK: Đã đi chung với nhau thì K-ICM ước mơ gì em cũng ước mơ đó, và hai đứa cố gắng tạo động lực cho nhau.
JACK: Là một người miền Tây, em thích cái gì mộc mạc, giản dị. Tại sao tụi em hợp nhau vậy? Vì tụi em có cùng một suy nghĩ với nhau về mặt âm nhạc. Sẵn anh hỏi về ước mơ thì em cũng xin thừa nhận với anh điều này: em làm nhạc nhưng em rất nhạt. Em rất là thờ ơ với những thứ xung quanh. Ngày “Sóng gió” vào Top 1 trending em còn đang ngủ mà. Khánh vào bảo ê bài của mình lên Top 1 thịnh hành kìa, em chỉ “vậy hả” rồi lăn ra ngủ tiếp. Mình ra được bài hát mình thích, mình làm hết sức cho nó là mình hạnh phúc rồi. Em không bao giờ ngồi canh, gõ máy tính rồi bấm refresh để coi mình được bao nhiêu view rồi. Nhiều view thì tất nhiên là vui và hạnh phúc, lên Top 1 cũng vui, nhưng em không kiểu la lên sướng quá sướng quá. Hạnh phúc nó đến từ bên trong mà.
K-ICM: Bài “Em gì ơi” không vào Top Trending tụi em vẫn vui mà. Khi sản phẩm mình lên được nhiều người xem và nhiều người cover lại là tụi em vui. Ngày xưa em chuyên đi cover nhạc của các anh chị. Giờ thì các anh chị cover nhạc của mình. Cái cảm giác mình đã tiến một bước dài sao bao nhiêu nỗ lực khiến mình cảm thấy hạnh phúc.
K-ICM: Ban đầu em cũng suy nghĩ nhiều lắm ấy. Tại sao mình cố gắng vậy mà người ta nói thế. Nhưng rồi em xem những lời ấy như động lực cho mình. Mình sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa để những người họ phải thay đổi suy nghĩ: ừ thì cũng có hên đấy, nhưng nó có cả chất xám và mồ hôi trong ấy.
JACK: Em thì thấy… bình thường. Em nghe những lời ấy em cũng buồn, nhưng em coi nỗi buồn ấy là bình thường. Em nói anh rồi, em nhạt lắm. Anh sống chung với em đi mới biết em thiếu muối cỡ nào. Em thấy yêu và ghét, vui và buồn nó phải song hành với nhau. Vậy nó mới là cuộc sống, vậy mới có cái mình tâm sự với nhau, chiêm nghiệm với nhau chứ. Có những người chửi em thậm tệ dù họ chưa gặp em, nhưng em cũng không giận họ. Sao mình phải giận một người chưa từng gặp chứ? Và chính họ nếu đứng trước mặt em và xin ôm em, em cũng sẽ ôm lại họ. Như vậy là nhạt đúng không?
K-ICM: Em chỉ cam kết với anh và khán giả một điều: tụi em đã ráng hết sức mình rồi. Và tụi em chưa bao giờ cho phép mình ngủ quên. Tụi em luôn ép mình phải tỉnh táo, phải bảo người kia là ngày mai sẽ khác. Tụi em không đến với showbiz này để kiếm tiền đâu. Dạo này tụi em rất ít đi diễn, tụi em chủ yếu diễn trường học và từ thiện. Bao nhiêu tiền có được, tụi em dồn hết vào sản phẩm. Tụi em không bao giờ nghĩ tới giải thưởng, không nghĩ đến những con số người theo dõi trên Youtube hay Facebook. Không đâu. Tụi em chỉ nghĩ duy nhất một thứ trong đầu thôi: NGÀY MAI.
Mỗi lần bọn em đi diễn, thấy một đứa bé nắm tay mẹ muốn chạy đến ôm và xin chụp hình. Vậy là đủ tụi em vui cả đêm đó rồi. Tụi em dễ hạnh phúc bởi những thứ nho nhỏ như vậy hơn là những con số. Vì một đứa bé năm, sáu tuổi mà còn biết Jack và K-ICM cơ mà, có phải là sản phẩm của mình đã đi đến số đông rồi không?
JACK: Mỗi lần em về quê, tụi nhóc trong xóm chạy qua chơi, la làng lên “Chú Jack về”, xé tập xé vở qua cho mình ký. Nhìn ánh mắt tụi trẻ hạnh phúc, và ánh mắt tự hào của ba mẹ mình, là mình thấy hạnh phúc lắm. Dù em chưa thực sự lo được cho ba mẹ quá nhiều. Nhưng em tin ba mẹ hài lòng về mình. Ba mẹ em người miền Tây mà, sinh hoạt đơn giản, nên cũng chả có yêu cầu con phải mua nhà mua xe. Và em nghĩ mình đã trao được cho ba mẹ món quà lớn nhất của một đứa con: niềm tự hào, vì con của họ đã làm được điều mà nó thích, và làm cho bà con nghe nhạc nó cũng thích. Về lâu về dài em sẽ cố báo hiếu cho ba mẹ em bằng vật chất, nhưng lúc này, tiền bạc em sẽ phải dồn hết cho sản phẩm. Và khi em yên tâm sống tốt, ba mẹ em cũng sẽ yên tâm về em. Nhưng em cũng sợ chứ. K-ICM nói chỉ nghĩ về ngày mai, em cũng nghĩ về ngày mai, và sợ thời gian không cho phép mình trả hiếu cho ba mẹ mình. Em nghĩ về điều đó hàng ngày luôn đó. Nhưng hiện tại, ba mẹ đang rất ủng hộ và yên tâm với công việc của em. Và tương lai nếu họ nhận được một hiện vật gì đó chẳng hạn, họ sẽ vui gấp 10 lần vì biết con trai của mình đã thật sự ổn định rồi.