Cả 2 nghệ sĩ đã dùng ngôn ngữ và tấm lòng mến mộ của mình gửi đến bậc tiền bối quá cố.
Hôm qua 17/3, danh ca Thái Thanh qua đời lúc 11h50 phút tại hạt Orange, Nam California, hưởng thọ 86 tuổi. Được biết, sức khoẻ của giọng ca Dòng sông xanh đã bắt đầu yếu dần vì tuổi tác và cũng từng bị tai biến mạch máu não năm 2000.
Danh ca Thái Thanh từng được xem là diva của làng nhạc TP.HCM ngày xưa, ghi dấu ấn trong lòng khán giả với những tình khúc vượt thời gian như Dòng sông xanh, Ngàn thu áo tím, Trở về dĩ vãng, Nửa hồn thương đau… Gia đình danh ca Thái Thanh có truyền thống âm nhạc chính thống với chị gái là ca sĩ Thái Hằng, anh rể là nhạc sĩ Phạm Duy, anh trai là nhạc sĩ Phạm Đình Chương, con gái là ca sĩ Ý Lan.
Chia buồn trước sự ra đi người bậc tiền bối đáng kính, MC Trấn Thành đã viết những dòng chia sẻ gửi đến danh ca Thái Thanh: “86 xuân 1 đời người! Vẻ vang và lộng lẫy cũng ngần ấy lâu, chắc cũng đã mệt mỏi. Thôi… nghỉ ngơi cụ nhé. Con cháu kiếp kiếp đời đời vẫn luôn dõi theo hào quang của cụ.
Người đi!
Nhưng tâm hồn và tiếng hát vẫn sẽ ở lại, đủ lâu… để “về sau, và nhiều năm sau nữa” dân gian vẫn sẽ truyền miệng kể nhau nghe về 1 huyền thoại lẫy lừng mang 2 tiếng Thái Thanh.
Xin cúi đầu, tay chắp, đặt nhẹ cành hoa tạ từ lên mộ “người hát tình ca” với tất cả lòng biết ơn, để “kiếp nào có yêu nhau, thì xin tìm đến mai sau”.
Và cũng như lời bà đã hát:
“Nước mắt đã buông rơi
Theo tiếng hát qua đời
Đừng nhìn nhau nữa… anh ơi!”
Là một người theo có tình yêu đặc biệt với nghệ thuật nước nhà và có tuổi thơ gắn liền với tiếng hát của các danh ca vang bóng một thời, nhà báo – MC Trác Thuý Miêu cũng gửi đôi dòng đến bậc tiền tối mà cô luôn ngưỡng mộ: “VĨNH BIỆT THÁI THANH. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi Bà hát tới câu “Cười ư? Anh đã vùi quên…quên nụ cười”, Bà lại cười khan một chuỗi nốt nhạc khô khốc trong cổ họng tuyệt hảo kia thành một tiếng cười gằn, khùng khục, đau hơn bất kì tiếng khóc nào loài người có thể từng biết tới… như thể một bày soạn tài tình để thính giả thấm thía bải hoải châu thân với câu hát về sau “nào có ai đánh mà sao lòng đau?” Cú “đánh” uốn vút cong tới dị hình nốt nhạc, mỏng như lá lúa rít lên trong một cú vụt vô hình vào đôi nhân tình đang sống sượng “nhìn nhau…lặng lẽ nhìn nhau…”
Bà ca như vậy, cầu kỳ như một kịch sĩ, như một nghệ nhân khảm lộng nên bức phù điêu ngôn ngữ của nốt nhạc. Nghìn Thu, Ngày Xưa Hoàng Thị, Ngàn Thu Áo Tím…tuổi ấu thơ của con đã ngủ bên chiếc cassette có tiếng ca của Bà, tuổi hoa niên học những bài yêu đương đầu đời qua những bản tình ca vỡ lòng của giọng hát ấy.
Em Lễ Chùa Này, Bài Hương Ca Vô Tận, Nước Non Ngàn Dặm Ra Đi, Nghìn Trùng Xa Cách, Ngày Tạm Biệt…con học nỗi già nua của biệt ly sinh tử, của nỗi thổn thức lưu vong bằng ngũ cung Bắc bộ cũng chính từ tiếng hát tuyệt hảo ấy. Rồi sẽ không ai về sau, và chưa từng ai về trước có thể chạm trổ đến mức tinh xảo từng nốt tân nhạc bằng âm thanh tinh túy thượng thừa như một Thái Thanh không tiền khoáng hậu, một Thái Thanh duy nhất ấy. Nén hương lòng con gửi đến Bà, trong nỗi bàng hoàng vào đầu ngày. Những thiên tài đã bỏ ta đi. Việt Nam đã không giữ chân Bà nổi một lần, cõi nhân gian vĩnh biệt Bà trong một lần cuối nghiêng đầu ái mộ.
“Hát nữa đi Hương, hát điệu nhạc buồn, điệu nhạc quê hương…”